BAO GIỜ CHO ĐẾN NGÀY XƯA BY TUYEN NGUYEN, BAO GIỜ CHO ĐẾN NGÀY XƯA

Người đời sau cứ mãi luyến nuối tiếc về thời xưa, hợp lý xã hội tiến bộ ngày hiện nay đã quá mệt mỏi mỏi? (ảnh Adobe Stock)

Thường nghe nói, xã hội vẫn không chấm dứt phát triển, khoa học tiến bộ tiến cỗ không ngừng… Đúng là nó đã tạo nên được tương đối nhiều thay đổi, chỉ trong khoảng mỗi 10 năm tín đồ ta lại thấy được không ít sự thay đổi khác; nó như đoàn tàu lao cấp tốc về phía trước khiến cho hành khách không kịp ngắm nhìn phong cảnh bên đường, nhưng mà nó gồm thực sự giúp con người hạnh phúc hơn? lý do người ta cứ phải than phiền ‘bao giờ cho đến ngày xưa’?


“Thời đã qua” hình như luôn xuất sắc đẹp hơn

Không hiểu vì chưng sao đồ vật gi thuộc về “thời đã qua” thường xuyên hay giỏi đẹp hơn chiếc hiện tại. Đang ngồi dậy con học thì nó nói “ngày xưa người mẹ sướng rộng con, học bao gồm một buổi, một trong những buổi ở nhà; nhỏ phải đi học cả ngày, khổ quá!”. Nó nói vậy là vì tôi kể mang lại nó nghe rằng thời xưa tôi chỉ học tập một buổi; còn 1 trong các buổi ra đồng chăn bò. Tuy nhiên đi chăn trườn thì cũng vui mừng thầm như đi cắn trại vậy; nhỏ tôi nghe vậy nên nó mới ghen tuông tị.

Bạn đang xem: Bao giờ cho đến ngày xưa by tuyen nguyen

Tôi thì lại nói với cha tôi rằng ngày xưa phụ vương sướng hơn con; ăn uống không có chất độc hại; giờ bé đi chợ mà nhìn đâu cũng thấy đồ dùng độc hại, đồ vật bẩn; đi ra đường thì sợ cướp; tối ngủ lại sợ trộm; vô cơ sở y tế sợ phẫu thuật nhầm; uống thuốc hại thuốc giả…

Cha tôi nhìn xa xôi một thời điểm rồi hình như nhớ đến ông tôi, phụ vương tôi nói: “Thời ông nội con sướng hơn thời cha. Thời điểm đó đạo đức nghề nghiệp còn tốt lắm; ck nói bà xã nghe; sản phẩm xóm nạp năng lượng ở với nhau như chén con nước đầy”. Chắc phụ thân tôi thấy giờ ông nói bà xã ông giỏi cãi; có con kê chạy qua nhà hàng xóm rồi thì ko thấy về…

Ông tôi ngồi trên bàn thờ nhìn xuống cha con tôi với đôi mắt hiền lành xa vắng, mồm mỉm cười như ý muốn nói: “Thôi thôi bây ơi, tới thời ông Khổng Tử cơ mà ông cũng mơ về thời Nghiêu, Thuấn, nhận định rằng thời ấy bắt đầu là giỏi đẹp nhất.”

Ngày xưa liệu có phải là lạc hậu?

*
Kim từ bỏ tháp là giữa những công trình kỳ túng thiếu nhất của lịch sử nhân một số loại (ảnh Facebook)

Nhìn về quá khứ thì thấy đạo đức nghề nghiệp thời xưa tốt hơn thời nay siêu nhiều. Người ngày xưa sống thanh nhàn mà cũng không cảm thấy không được đầy đủ gì mấy. Người ngày này xem ra là không thiếu hơn, tân tiến hơn, vậy cơ mà lúc nào thì cũng cảm thấy vất vả ngược xuôi. Bên cạnh đó hạnh phúc chưa phải là do người ta dành được cái gì, mà là do người ta tất cả biết đủ hay không.

Còn xét về phương diện công nghệ kỹ thuật thì fan xưa có khi cũng hơn ta nữa. Ví như Kim tự Tháp ngơi nghỉ Ai Cập; hay tựa như các ngôi đơn vị nổi trên Venice, kiến thiết móng ngâm bên dưới nước đã các thế kỷ nhưng vẫn vĩnh cửu đến tận hôm nay; rồi như Dwarka – tp cổ đại độc nhất trong lịch sử hào hùng Ấn Độ, niên đại của nó đạt cho 5000 năm với chiều dài 5 dặm và chiều rộng lớn 2 dặm, nằm dưới lòng biển lớn sâu ngoài vịnh Cambay ở trong bờ hải dương phía tây Ấn Độ v.v.

Còn tương đối nhiều công trình cổ mà lại khoa học thời nay vẫn chưa thể tìm thấy được kỹ thuật xây dựng của nó. Do vậy mà nói bạn xưa lạc hậu, trí tuệ kém cỏi thì cũng chưa dĩ nhiên đã đúng.

Tại sao bé trâu to lớn tướng mà lại sợ người?

Một lần về quê chơi, đi ngang qua cánh đồng bỗng dưng con tôi hỏi: “Mẹ ơi kỳ lạ thật, tại sao bé trâu lớn tướng mà lại sợ anh chăn trâu bé nhỏ tuổi như kia.”

Tôi lúc nhỏ xíu sinh hoạt quê đã đi giữ bò rồi; chỉ biết rằng nhỏ bò mặc dù to gắng nào thì nó cũng sợ tôi đánh, chứ tôi đo đắn sợ nó; nhưng mà cũng chẳng khi nào khởi lên thắc mắc vì sao nó cứ sợ hãi tôi như thế. Nó to vội vàng mấy lần tôi sao nó không phản ứng gì khi tôi quất roi vào nó; cùng với sức của nó thì chỉ việc húc giỏi đá cho một phát là tôi kết thúc đời.

Trời sinh voi sinh cỏ, hồ hết đã tất cả an bài bác kỳ diệu


*
Tại sao nhỏ trâu lớn tướng mà lại sợ người? (ảnh Adobe Stock)

Kể ra chuyện này có lẽ ban đầu từ ông Trời. Ông Trời thật là kỳ diệu, ông sinh ra con bò và tính trước mang lại nó là loài vật nuôi cho những người ta đem thịt, lấy sữa, rước sức kéo… hỗ trợ cho đời sống của bé người nhỏ bé yếu đuối này đỡ vất vả.

Vì vậy mà ông đề xuất dụng tâm đo lường và thống kê làm sao đó cho thân xác nó thì khổng lồ khỏe mà lại nó lại không còn biết là nó khổng lồ khỏe. Tạo ra hóa mang đến nó một điểm đặc biệt quan trọng khác, đó là đôi mắt của nó hay phóng đại mọi thứ bé dại mọn khổng lồ lên rất nhiều lần; đứa trẻ em mục đồng chun chút tuy vậy trong mắt lũ trâu bò là 1 trong ông to béo lắm.

Tôi nghĩ có thể vì vậy nhưng nó rụt rè chăng? giống hệt như khi nạp năng lượng nó khèo từng ngọn cỏ nhỏ nhắn tí vào miệng; cần mẫn không xong xuôi nghỉ rồi ăn cả buổi trời bắt đầu no. Giá bán trí khôn nó đủ đến nó hiểu rằng cái thân xác to béo của nó nhưng phải ăn từng lọn cỏ bé dại bé do vậy biết đến bao giờ mới no thì chắc rằng nó cũng đổ lười nhác hoặc bi quan và tuyệt vọng đi chăng?

Giống như khi bọn họ đang đói mà tất cả người cha thí đến hai hạt cơm vậy; sẽ có ý nghĩ về là nạp năng lượng làm đưa ra cho bám răng. Nhưng nếu trong mắt thấy hai hạt cơm bự như hai hột mít thì cũng trở thành ăn đỡ đói.

Việc quen đôi mắt quen tai đề xuất cứ coi như thể đúng

Có những vấn đề mà ta vẫn quen với nó từ bỏ nhỏ, từ khóa lâu lắc rồi thì ta cứ bởi thế mà tiếp nhận; không tồn tại gì để nên thắc mắc. Chỉ lúc 1 người ko sống trong môi trường xung quanh đó thì mới có thể thấy kỳ lạ.

Xem thêm: Kỷ Niệm 100 Ngày Khai Trương Aeon Bình Tân Khai Trương, Khai Trương Cgv Aeon Bình Tân

Chính sự thắc mắc của bé tôi đã làm cho tôi đề nghị ngẫm lại các điều. Tôi new nghĩ toàn bộ những kiến thức mà tôi tiếp thu từ hồi nhỏ, như thế nào là khoa học kỹ thuật, như thế nào là tiến bộ vượt bậc… các cái đó liệu có phải là đúng không? vì sao con người ta ngày này thường bị căng thẳng, lo lắng; có người thì bị ít nói rồi dẫn mang đến tự tử… ‘Phát triển’ nhưng mà không khiến cho người ta hạnh phúc hơn nữa thì nó bao gồm thật sự buộc phải thiết?

Mà điều thường thấy nhất sẽ là đạo đức buôn bản hội trở lại trầm trọng; lướt web đọc báo thấy trộm cướp chém giết mổ tràn lan; con cháu ngược đãi thân phụ mẹ; nước ngoài tình, hòn đảo lộn hết cả luân lý… Tôi chần chừ nếu liên tiếp ‘phát triển’ ngoài ra thì buôn bản hội sẽ còn như thế nào nữa đây?

Phải thừa nhận một điều rằng: mẫu virus mang tên Corona này tác động không hề ít cho xã hội chúng ta. Mọi hoạt động giao thương, sản xuất, ghê tế, tôn giáo, học tập tập… bị trì trệ tương đối nhiều tính từ lúc lần bùng dịch trong thời gian gần đây. Hầu như các địa phương đều thực hiện giãn giải pháp xã hội để đảm bảo an toàn cho bạn dân. Với mình, công việc của mình cũng trở nên dừng lại mấy tháng nay rồi. Kèm từ đó là thời gian ăn ngủ nghỉ trong nhà chiếm các hơn.

Đối cùng với nguời trẻ chúng mình nói chung, loại điện thoại/laptop mang lại nhiều ích lợi cho phiên bản thân cũng tương tự công việc. Nhưng tuy vậy song với đó, ko thể khước từ rằng nếu như mình thừa dành thời gian cho một lắp thêm gì đó, thì có khả năng sẽ bị bớt đi thời hạn làm những việc khác. Báo cáo sử dụng điện thoại của chính mình trong mọi tuần cách đây không lâu tăng lên 11, thậm chí là 12 giờ từng ngày. Vậy tính ra, ngoài thời hạn ăn ngủ, mình đã dành thời gian cho nó trong cả ngày sống của bạn dạng thân. Vậy như thế liệu đã cân xứng với nén bạc đãi 24 tiếng một ngày Chúa vẫn trao cho chính mình chưa?

Hôm ni trong bài giảng Thánh lễ online, mình đã nghe được một câu mà mình thấy đúng quá: “khoảng biện pháp xa tuyệt nhất trên thế giới này là khoảng cách từ đầu đến tay”. Vâng, đúng là từ đầu đến bàn tay bọn họ đấy những bạn. Tưởng chừng là ko xa nhưng lại lại là xa ko tưởng. Trước đây, khi còn là 1 trong cô nhỏ bé sinh viên đầy nhiệt độ huyết cùng năng động, mình tuyệt tự nhủ ‘mai kiểu mốt tôi rảnh, tôi sẽ làm cái này’. Rồi khi đi làm việc tất nhảy chạy đua với các bước và deadline, mình lại trường đoản cú nói: ‘khi như thế nào tôi bao gồm thời gian, tôi đang học chiếc kia’. Mà lại thực tế cho biết thêm ‘mai mốt’ cùng ‘khi nào’ là 1 khái niệm thời gian không bao giờ tới cả nếu họ không chịu hành động. Cứ có thời gian rảnh là bản thân hay triệu tập vào hồ hết điều vô ích rộng là bao gồm ích. Như lời Thánh Phaolo nói: “Thật vậy, tôi làm những gì tôi cũng chẳng hiểu: vì điều tôi muốn, thì tôi ko làm, nhưng lại điều tôi ghét, thì tôi lại cứ làm” (Rm 7,15).

Đỉnh điểm trong dịp dịch này, mùa cơ mà mình nghĩ về với mình kia là chiếc kì nghỉ cùng bất đắc dĩ kéo vĩnh viễn nhất trường đoản cú trước cho nay, phiên bản thân bản thân đâu hề làm phần đông điều mà trước đó mình chỉ biết cầu ‘khi như thế nào tôi rảnh’. Một ngày trôi qua chỉ là thức dậy, ăn uống sáng, long dong trên mạng xã hội hoặc các trò game, rồi chấm dứt là một trong những buổi tối phát âm qua loa vài câu gớm rồi đi ngủ. Hầu hết tháng cách đây không lâu đây, khi công nghệ còn chưa cải tiến và phát triển ở vùng quê, dịp đó bên mình bao gồm mỗi một dòng tivi mà anh chị em tranh nhau coi, ba thì ý muốn coi thời sự, bà mẹ lại mê thích kênh đun nấu ăn. Rồi thi thoảng trong xóm cúp điện, anh chị lại quây quần với nhau trước hiên bên vừa chờ gió, vừa tán gẫu, vừa nói chuyện hồi xửa hồi xưa, tất cả cả những chưng hàng buôn bản qua góp vui nữa, nó chân phương gì đâu…


*

Rồi quay trở lại với tình trạng cách li lúc này của thôn hội, mình tự dưng thấy thời gian trôi đi cấp tốc quá mà bạn dạng thân từ bây giờ vẫn chưa giỏi hơn ngày hôm qua chút nào. Mình chợt nhận ra thời gian chính là thứ vô tư nhất vì người nào cũng chỉ bao gồm 24 tiếng hằng ngày không hơn không kém. Bản thân chợt nhận biết khi phiên bản thân còn được khoẻ bạo dạn ngồi đây gõ chút loại suy tứ là còn như mong muốn và hạnh phúc hơn biết bao người ngoài kia. Mình bất chợt nhận ra bản thân trước đó quá mơ mộng mà lại quên đi việc hưởng thụ những điều hay diệu bao bọc Thượng đế ban mang lại mình. Hiện tại chính là lúc nhiều chủng loại hoá và tự tạo thú vui cho chủ yếu mình.

Thời gian để ra ngoài mua đồ ăn sẵn, mình đang học nấu số đông món ngon trước đó mình chần chừ làm.

Thời gian nhằm cày phim về tối ngày, mình đang mở truyền họa lên và tham gia Thánh lễ online hằng ngày để hiệp ý cùng với Giáo Hội mong cho dịch bệnh lây lan mau qua đi.

Thời gian thở than buồn rầu vì không tồn tại người yêu, mình sẽ để đó nhằm hàn huyên với ba mẹ, trọng tâm sự với ông bà mình những hơn. Ông bà luôn có những câu chuyện và tay nghề hay ho để truyền đạt lại cho tụi mình.

Thời gian nhằm online facebook, bản thân lại quay về bên cái kệ sách của mình, đọc thêm những cuốn sách mới, gọi lại đầy đủ cuốn không được mới trước đây, như vậy thì mục tiêu một tháng đọc hai cuốn sách của chính mình không còn xa xôi nữa.

Thời gian nhằm lướt tiktok, mình đi lũ dục từng buổi chiều, vừa nâng cấp sức khoẻ thể xác, vừa giúp bạn dạng thân đã đạt được vóc dáng bằng vận hơn.

Thời gian nhằm cày game, bản thân sẽ triệu tập học thêm một ít ngôn ngữ, một khoá kiến tạo mà bản thân vẫn thao thức trước giờ.

Thời gian nhằm nghĩ về mọi điều tiêu cực, mình bước ra trước sảnh tưới cây chăm cảnh, vừa hoà mình với thiên nhiên, vừa có tác dụng cho không khí nhà mình thêm xanh ngạt ngào xanh.

Thời gian lúc mình quá thanh nhàn đến nỗi lần khần làm gì, mình tập viết lách về một chủ đề nào kia yêu thích, vệ sinh nhà cửa, gặm một bình hoa, tuyệt tô color một bức ảnh cũng là những ý tưởng không tồi.


*

Có thể thấy, trở lại thời chưa tồn tại công nghệ, khi bỏ qua 12 tiếng dùng điện thoại thông minh ở trên kia mình làm cho được tương đối nhiều việc gồm ý nghĩa. Còn bạn, nếu gồm thật nhiều thời hạn trong đợt giãn cách, không để vô số thời gian trôi qua lãng phí, các bạn sẽ làm gì? chỉ cần đứng lên và quan sát xung quanh, sẽ có nhiều thứ sẽ đợi chúng ta thực hiện. Thời gian và phần đa thứ khác là phương tiện Chúa ban, còn lựa chọn ra sao lại là tự do thoải mái của bé người.

Hi vọng mùa dịch này ở bên cạnh những số lượng tiêu cực bọn họ nghe từ tin tức mỗi ngày, vẫn là cơ hội để chúng ta dừng lại cùng lắng nghe bản thân mình những hơn, là khoảng chừng thời gian giành cho chính mình, là thời cơ để chúng ta thể hiện cảm tình với những người dân thương vào gia đình, vì cuộc sống đó tất cả bao lâu cơ mà hững hờ. Bệnh dịch lây lan qua đi, điều gì sinh sống lại trong tâm địa hồn mỗi cá nhân chúng ta?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

x

Welcome Back!

Login to your account below

Retrieve your password

Please enter your username or email address to reset your password.