Câu Chuyện Người Mẹ Một Mắt, Kể Chuyện Theo Sách Bà Mẹ Mù Một Mắt

(Đạt V) – bà mẹ là chủ thể muôn thuở, người ta hoàn toàn có thể bỏ ra hằng ngày, hằng giờ để nói nhưng mà không sao biểu đạt hết. Mẹ là 1 trong những từ cao quý như khung trời bao la. Ấy vậy mà trong chúng ta đã từng vô tình va vào đó… cho dù hành động bên phía ngoài của bạn con tất cả xấu xa vắt nào đi chăng nữa thì cũng chính là nhất thời, trong tâm người con tình cảm giành cho mẹ vẫn chính là nhất.

Bạn đang xem: Câu chuyện người mẹ một mắt

*

Suốt thời thơ ấu, đứa bé đó hết sức là chán ghét mẹ tôi chỉ vì một lí vày là chị em nó chỉ có một mắt nhưng thôi và người mẹ nó là tín đồ nấu cơm thuê cho tất cả những người ta nuôi nó ăn uống học. Vì sao mà nó ghét là vì bạn bè trong lớp trêu chọc nó là bé của bà một mắt. Một lần chị em nó mang đến trường thăm nó thì nó vẫn chạy trốn, căm hờn vào lòng cũng chính vì tiếng nói của các bạn vang lên “A! Tao biết rồi bà bầu mày cơ kìa, chị em mày tất cả một đôi mắt thôi” và đông đảo tiếng trêu trọc độc ác đó đã có tác dụng nó khinh ghét mẹ nó. Và ở đầu cuối thằng bé xíu đó nói “Mẹ đừng khi nào đến trường tìm con nữa cũng chính vì mẹ đã trở thành đề tài để anh em trêu chọc con”.

Thế rồi đụng cơ khiến cho nó học giỏi là vì nó nghỉ buộc phải học thật tốt để rất có thể nhanh chóng rời xa ngoài mẹ, không muốn gần người mẹ vì nó cảm thấy rất hổ thẹn về hình ảnh của người bà bầu một mắt, nó cảm thấy rằng người mẹ mình không đẹp, ko bằng bà bầu người ta. Với nó học xuất sắc thật, được học bổng đi Sing-ga-po. Nó thành tài. Biến hóa người bầy ông thành đạt, lập gia đình ở cả mặt đó. Mà lại mà người đàn ông này cũng dành dụm tiền xây cho bà bầu anh ta một căn nhà nho bé dại và từng tháng cũng lén bà xã gửi cho chị em ít tiền. Anh suy nghĩ rằng có tác dụng như vậy đã và đang là báo hiếu rồi. Nhưng sự thật đau lòng là anh vẫn giấu vk rằng “Mẹ vẫn mất” và khi số đông đứa con của bản thân mình ra đời anh cũng nói rằng “Bà nội con đã mất rồi”. Chỉ bởi anh không thích cho mọi người kể cả bà xã và nhỏ cái của chính bản thân mình biết mẹ anh chỉ tất cả một mắt, là hình ảnh luôn tạo nên anh cảm xúc xấu hổ.

*

Nhưng rồi, lòng thương con da diết, bà bất thần đi qua Sing-ga-po thăm nhỏ mà không cho con giỏi trước và lúc tới nhà con mình thì 3 đứa con cháu nội của bà thấy bà ăn diện nghèo nàn… chỉ tất cả một mắt… Đứa bự thì cười nhạo, còn tốt đứa bé nhỏ thì rên sướng vì lúng túng nghĩa là nó chưa thấy tín đồ nào lam bạn hữu và bao gồm hình tướng mạo như vậy. Lúc nghe đến tiếng các con khóc, đứa con trai bà cách ra và nói cùng với vẻ lạnh giận “Bà đi đâu đây, bà đi về… bà bao gồm thấy rằng bà làm các con tôi sợ hãi hay không”, bà lão đáp lại “Xin lỗi tôi nhầm địa chỉ” rồi bà quay sống lưng đi về, ko nói thêm 1 lời nào. Kế tiếp không thọ thì trường học tập của người con trai này tổ chức một ngày lễ hội truyền thống cho toàn bộ những người học sinh thành đạt trở về nước nói đến những thành công sự nghiệp của mình… với người nam nhi đó trở về nước.

Trở về nước người con trai ấy cũng đều có đi thăm các bạn bè, rồi cũng nghé qua thăm chị em và được những người dân hàng xóm cho biết thêm rằng “mẹ anh đã không còn trong một đêm mưa gió” và chính vì bà sống hết sức tốt, chan hòa hiền hậu với mọi người trong xóm, người nào cũng thương nên đã hỗ trợ chôn chứa bà tử tế. Rồi những người hàng xóm sẽ đưa cho anh một lá thư của người mẹ anh nhờ cất hộ lại.

Nội dung lá thư như sau:

“Con yêu mến lúc nào chị em cũng nghĩ mang đến con. Chị em xin lỗi vị đã qua Sing-ga-po bất ngờ làm những cháu sợ hãi, hiện thời mẹ yếu ớt lắm rồi chắc chắn là không hề đủ sức gặp mặt lại con lần cuối. Mẹ ân hận vì vẫn làm nhỏ xấu hổ với bạn bè trong suốt thời hạn con còn nhỏ. Con biết không hồi nhỏ còn nhỏ dại xíu con bị tai nạn và lỗi một mặt mắt; bà bầu không thể ngồi lặng nhìn con lớn lên cơ mà chỉ gồm một mắt. Cho nên vì vậy mẹ đã bán toàn bộ những gì mẹ hoàn toàn có thể để bác bỏ sĩ cố gắng một mặt mắt của bà mẹ cho con, dẫu vậy chưa lúc nào mẹ hối hận hận về việc này mà rất hãnh diện vì bé đã nên người, mẹ kiêu hãnh vì các gì bà bầu đã có tác dụng được mang đến con. Bé đã nhìn thấy trái đất này bởi một nhỏ mắt của chị em thay đến mẹ. Mẹ yêu bé lắm con ơi”.

– giả dụ ở trong tâm địa trạng của người đàn ông đó chúng ta sẽ có những lưu ý đến gì? Khóc? Vâng đó là đông đảo giọt nước đôi mắt muộn màng.

Hoa cũng như đời mẹ. Chị em ơi! Nở âm thầm lặng lẽ và rơi lặng lẽ.Thanh niên thời ni hay gồm có sĩ diện thời đại.

– Khi bố mẹ mình không đẹp không hoàn hảo và tuyệt vời nhất bằng cha mẹ người khác. Tốt nghèo nàn, xấu xí. Không ít người dân đã chọn lựa cách luôn che giấu bố mẹ mình là ai.

Cùng viết về mẹ, bên thơ Đỗ Trung Quân đã cho thấy một tình mẹ bao la như đại dương cả, da diết vào nỗi nhớ thương vô bờ bến:

Ta ra đi mười năm xa vòng tay mẹ
Sống tự do thoải mái như một cánh chim bằng
Ta làm thơ mang đến đời với biết bao người con gái
Có bao giờ thơ cho bà bầu ta chăng?
Có những bài xích thơ chắn chắn lọc cả trung ương hồn
Đau khổ chia lìa, buồn, vui, hạnh phúc
Có những cẳng chân giẫm lên trái tim ta độc ác
Mà ta vẫn đêm về thao thức có tác dụng thơ
Ta bỏ quên thềm xưa dáng người mẹ ngồi chờ
Giọt nước mắt già nua không ứa nỗi
Ta mê mãi trên bàn chân rong rủi
Mắt mẹ già vẫn dõi sau lưng
Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân
Mấy người trải qua mấy bạn dừng lại
Sao người mẹ già ở biện pháp xa cho vậy
Trái tim lo âu vẫn vội vã đi tìm
Ta vẫn vô tình ta vẫn than nhiên.

Mẹ tôi chỉ với một mặt mắt. Tôi ghét điều đó, và chính vì vậy tôi ghét luôn cả mẹ. Chị em có một cửa hàng ọp ẹp ở cửa hàng tồi tàn, thu lượm đủ các loại rau cỏ lặt vặt nhằm bán. Bà làm cho tôi xấu hổ.


Một ngày cơ ở ngôi trường tôi bao gồm sự kiện sệt biệt, và chị em đã đến. Tôi mắc cỡ lắm. Tôi nhìn người mẹ với góc nhìn rất đáng ghét rồi chạy đi. Ngày hôm sau đến trường, mọi fan trêu chọc tôi: “Ê, mẹ mày chỉ có một mắt thôi à?”.

Tôi ước gì mẹ mất tích ngay khỏi quả đât này, vì chưng vậy tôi nói với bà rằng: “Mẹ, nguyên nhân mẹ chỉ với một bên mắt thôi? mẹ sẽ chỉ biến bé thành trò cười mang đến thiên hạ. Sao bà bầu không chết luôn đi?”. Người mẹ tôi không phản ứng. Tôi nghĩ mình quá nhẫn tâm, tuy nhiên lúc đó xúc cảm thật dễ chịu vì tôi tâm sự được điều ý muốn nói suốt bấy lâu.

Đêm hôm ấy...

Xem thêm:

Tôi thức dậy, xuống nhà bếp lấy ly nước. Bà mẹ đang ngồi khóc vào đó, siêu khẽ, cứ như bà hại rằng giờ khóc hoàn toàn có thể đánh thức tôi. Tôi vào ngó xem mẹ thế nào rồi quay về phòng. Bởi vì câu tôi đã thốt ra cùng với mẹ, nên tất cả cái nào đấy làm nhức nhói trái tim tôi.

Ngay cả vậy chăng nữa, tôi vẫn hết sức ghét mẹ. Tôi từ nhủ mình sẽ trưởng thành và thành đạt, chính vì tôi ghét người người mẹ vừa nghèo, vừa chỉ còn có một mắt.

Rồi tôi lao vào học. Tôi đỗ vào một trong những trường đại học danh giờ với toàn bộ sự trường đoản cú tin và nỗ lực. Tôi rời bỏ bà bầu để tìm tương lai tươi tắn hơn.

Tôi kết hôn, mua căn hộ và làm cha. Giờ đồng hồ đây, tôi là một trong người đàn ông thành đạt với hạnh phúc. Tôi thích cuộc sống ở thành phố. Sự náo nhiệt, sống động giúp tôi gạt bỏ hình ảnh người bà mẹ tội nghiệp.

Cho tới một hôm, người tôi không ý muốn đợi độc nhất vô nhị đã xuất hiện thêm trước cửa ngõ nhà. Phương diện tôi buổi tối sầm lại, tôi đã hững hờ hỏi người đàn bà đó: “Có chuyện gì không? Bà là ai?”. Đó là bà bầu tôi, vẫn dáng người gày gò cõi và nhỏ gò ấy, vẫn chính là người đàn bà với đôi mắt không hoàn thành xong ấy.

Đứa nhỏ bốn tuổi của tôi nhận thấy bà, nó vẫn quá sợ hãi hãi, chạy núp vào một góc nhà. Tôi vờ như không nhận ra bà, quan sát bà khó tính rồi nói: “Bà là ai, tôi không quen bà”. Tôi vẫn tự lừa lật mình và thực sự từ bỏ bao bấy lâu tôi vẫn tự lừa mình như thế. Tôi nuốm quên đi cái sự thật bà là chị em tôi. Tôi luôn luôn muốn trốn tránh thực sự này. Tôi xua đuổi bà thoát ra khỏi nhà chỉ do bà khiến cho đứa con gái bé dại của tôi sợ hãi hãi.

Đáp lại sự phũ phàng ấy, người lũ bà tiều tụy cơ chỉ nói: “Xin lỗi, có lẽ tôi đang tới nhầm địa chỉ”, và rồi bà đi mất.

“May quá, bà ấy không nhận thấy mình” - tôi âm thầm nhủ. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm, từ nói với mình rằng đang không khi nào quan trọng tâm hoặc nghĩ về bà.

Một ngày, tôi được mời về ngôi trường cũ để gặp mặt nhân kỷ niệm ra đời trường. Tôi nói dối bà xã rằng sẽ đi công tác làm việc mấy hôm.

Sau cuộc họp mặt, tôi tài xế đi ngang qua ngôi nhà mà tuổi thơ tôi đã từng gắn bó - một chiếc lều cũ rách, lụp xụp, ẩm ướt. Hiện giờ nó vẫn thế. Tôi xuống xe pháo và bước vào. Tôi thấy bà nằm tại vị trí đó, ngay giữa sàn khu đất lạnh lẽo, vào tay ba có một mẩu giấy. Đó là bức thư bà viết đến tôi.

“Con trai yêu thương quí của mẹ!

Mẹ nghĩ cuộc đời này bà mẹ đã sống đủ. Mẹ sẽ không thể cho thăm nhỏ thêm lần nào nữa, nhưng bà bầu có vượt tham lam ko khi mong muốn con trở trở lại viếng thăm mẹ dù chỉ một lúc? người mẹ nhớ con nhiều, và cũng khá vui khi nghe đến tin con đã trở trở về viếng thăm lại lớp cũ. Mẹ đã rất ý muốn tới trường chỉ để nhìn thấy con. Nhưng người mẹ đã ra quyết định không đến, vị con.

Mẹ xin lỗi vì mẹ chỉ gồm một mắt, có lẽ rằng mẹ sẽ làm nhỏ thấy hổ hang với bạn bè.

Con biết không, hồi còn khôn xiết nhỏ, con bị tai nạn thương tâm và vĩnh viễn thiếu tính một bên mắt của mình. Chị em không thể đứng nhìn nhỏ lớn lên với khiếm khuyết trên khuôn mặt xứng đáng yêu, bởi vì vậy, mẹ đã khuyến mãi nó mang đến con.

Mẹ khôn cùng tự hào vì con trai mẹ rất có thể nhìn trọn thế giới mới có 1 phần của người mẹ ở đó, bà mẹ chưa lúc nào buồn vì con hay bất cứ điều gì bé đã làm. Bé đã từng khinh ghét hay khó chịu mẹ, nhưng bà mẹ biết, vào sâu thẳm từ trái tim, đó là cũng chính vì con cũng yêu mẹ.

Mẹ khôn xiết nhớ khoảng thời gian khi nam nhi mẹ còn nhỏ, khi nhỏ tập đi, khi bé ngã hay các lúc bé chạy loang quanh mặt mẹ. Bà bầu nhớ nhỏ rất nhiều, bà mẹ yêu con, con là cả cố giới đối với mẹ”.

*

Thế giới xung quanh tôi tương tự như đang đổ sụp. Tôi khóc cho người chỉ biết sống bởi vì tôi. Bà mẹ ơi. Con xin lỗi

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

x