Chợt Nhớ Nguyễn Công Hoan Với ' Người Ngựa Ngựa Người Nguyễn Công Hoan

4. NGHE KỂ CHUYỆN giỏi - Diễn đọc: Bích Thuận5. Hằng Phạm Audio - Diễn đọc: Phạm Hằng 6. QH truyền thông - Diễn đọc: Quỳnh Hoa7. Đọc Sách Online - Diễn đọc: Xuân Thưởng8. Thư Viện thành phố Bắc Giang - Diễn đọc: THANH HIỀN9. HIỆU SÁCH NÓI10. Hải Kindle - Diễn đọc: Đông Hải11. QUẢNG BÙI RADIO12. Vinh Radio - Diễn đọc: Ngô quang đãng Vinh13. Văn Học bốn Phương - Diễn đọc: Lê Thu Cúc14. Hồng quang đãng - THÀNH PHỐ BẮC GIANG - Diễn đọc: Thanh Hiền 15. Kênh Cô Vân
1. 00:00 Tôi dối trá bà thì tôi làm cho kiếp... 2. 12:10 ngựa chiến người và fan ngựa
3. 26:10 Suýt thành nhà đại phú (Gói đồ nữ trang)
Đố ai biết anh phu xe cộ đương lững thững dắt chiếc xe không ngơi nghỉ đằng ngã tư đầu phố kia, đi như thế từ bao giờ đấy?

Trông anh ấy có vẻ như "đói" khách lắm. Chắc rằng thế thật. Bởi vì ai lại tám giờ tối cha mươi đầu năm rồi, còn long dong phố nọ sang trọng phố cơ thế? nhưng hàng phố, đơn vị nào bên nấy tạm dừng hoạt động cả rồi, còn mấy ai ra ngoài đường làm gì, hơn nữa hòng một "cuốc" vớ niên?

Ấy thế! Trả xe cho hoàn thành quách, về bên hú hí với bà xã con bao gồm hơn không, tội gì! vợ anh, con anh, đương đợi anh ở cửa ngõ đó. Năm hết Tết cho rồi. Còn mấy giờ đồng hồ thời trang nữa thôi, chứ còn lâu lắc gì?

Ấy, giá chỉ trong túi có nặng loại đồng tiền, thì chả nên bảo, anh ta cũng về đơn vị cho hoàn thành quách, bài toán gì còn buộc phải vơ vẩn vẩn vơ như vậy này! Khốn mà lại anh ấy vừa mới gầy dậy, bé một trận tưởng mười mươi chết, do vậy không phần lớn mất một thời gian kiếm tiền vào tầm cuối năm, mà từng nào tiền dành dụm trong bấy lâu, sạch sành sinh cả.

Bởi vậy, hôm nay, anh ấy cố gắng vay được chiếc vốn nhằm đi mướn xe, kiếm bữa gạo để ăn Tết.

Bạn đang xem: Người ngựa ngựa người nguyễn công hoan

Quái, không hiểu nhiều cái thời buổi này là ngày gì, mà lại từ chiều cho bây giờ, anh ấy mới được gồm hai hào chỉ! Ban chiều, khách hàng áo gấm, áo nhung, đi nhan nhản làm việc đường, mà mời mỏi miệng, cũng không có một ai lên xe, nữa là bây giờ! Bực tuyệt nhất là thỉnh phảng phất lại lẹt đẹt tràng pháo nổ, làm cho anh ấy rét cả ruột gan. Suy nghĩ đến loại cảnh Tết đơn vị giàu nhưng thèm rỏ dãi. Họ quăng tiền trở về dịp Tết, thi nhau chi phí trăm bạc đãi nghìn để xa phí tổn vô ích, nhưng mình thì lo méo khía cạnh mấy hào bội nghĩa gạo ngày mai không xong.

Thỉnh thoảng, anh ta dỏng tai xoay cổ, xem có ai gọi ở đằng xa không. Thì chỉ thấy đánh đẹt, loè một chiếc ở giữa đường, tạo cho anh ta giật mình tiến công thót. đơ mình, rồi lại thở dài, ngán cho cái đời bấp bênh, lắm lúc hy vọng quẳng phăng chiếc xe đi, làm cho nghề khác. Nhưng bỏ nghề này thì xoay ra nghề gì?

Anh ấy thủng thỉnh như thế, qua hàng Trống, quặt ra phố Nhà Thờ, xuyên thẳng ra lối nhà thương che Doãn, thì hốt nhiên đứng dừng, cù cổ lại nhìn.


*

- Xe!

- Đây!

Ba chân bốn cẳng, anh ấy chạy vội vàng lại phía có bạn gọi, hạ nhì càng xuống.

- Bà về đâu?

Một bà trạc độ ngót tía mươi tuổi, mình khoác xa tanh nâu, đầu quàng khăn bịt trắng, bỏ giọt xuống tận bụng, đứng nghỉ ngơi đầu hè:

- Anh có đi giờ không?

- Bà đi mấy giờ?

- Một giờ.

- Xin bà sáu hào.

- Sao anh lấy mắc thế? hai hào!

- Thưa bà, xe pháo ngày đầu năm vẫn thế, vả lại hiện thời còn ai kéo nữa, nhưng mà bà giả rẻ thế. Con kéo một chuyến, rồi cũng mang xe, về ăn uống Tết đây!

Bà khách hàng thấy anh xe tâm sự ý ko thiết kéo, đề nghị quay sống lưng đi.

- Này, bà mang bao nhiêu?

- nhì hào là đắt rồi, ngày dưng chỉ có hào rưỡi một giờ thôi.

- Thôi, năm hào rưỡi, bà có đi, ko thì thôi.

- Thôi.

Bà khách hàng quay lưng đi, lần này đi thẳng.

Anh xe thay chân chéo kheo, chỏng càng lên trời mà quan sát theo mãi một lúc. Anh đoán có lẽ rằng người này cũng là khách kiết, yêu cầu mới trả tốt quá như vậy. Thôi thì người già thì ta non. Anh đuổi theo và gọi:

- Này, mời bà lên xe!... Hai... Hào...! Xin bà nhì hào rưỡi!. Bà khách vừa bước chân lên sàn xe, thấy anh xe cộ vòi hai hào rưỡi, vội khiêu vũ tọt tức thì xuống đất:

- Không nhị hào thì thôi.

- Thôi, đây, mời bà lên.

Bà khách vun cổ tay áo, coi đồng hồ:

- Chín giờ năm nhé, nhưng lại kể là chín giờ đúng cũng được.

Anh xe pháo kéo giờ, đề nghị cũng chỉ chạy "dưỡng lão" thôi, lỗ hậu môn nhổm mạnh, mà bước ngắn. Do thì giờ là chi phí bạc, lừ đừ phút như thế nào là tiền phút ấy.

Trước anh xe pháo tưởng bà khách hàng đi có việc gì, cho nên vì thế còn chạy. Sau thấy bà cứ trỏ vơ vẩn không còn phố nọ sang phố kia, mà lại chả đỗ sống phố làm sao cả, thì mới có thể đoán có lẽ rằng là cánh "ăn sương" đưa ra đây. Anh bèn đi cách một. Nhiều khi muốn hỏi thực, nếu gồm phải giăng há thì mình trình làng cho một món sộp đáo để.

Nhưng lỡ không phải thì chúng ta mắng đến và không trả tiền thì khổ. Qua chợ Đồng Xuân, vòng về sản phẩm Cót, lại rẽ sang cửa ngõ Đông, bà khách bỗng nhiên hỏi:

- Anh xe có ăn nhập kéo tôi tiếng nữa không?

- Vâng, tuy thế bà bao gồm cho cháu hai hào thì con cháu kéo hầu bà giờ đồng hồ nữa.

- Được.

- À, anh có hào lẻ không, mang lại tôi vay mấy hào, chốc nữa, tôi đưa cả đồng cho tiện.

Anh xe pháo móc bao phục, lôi ra hai hào, đưa đến bà khách. Bà khách hàng vào hiệu, sở hữu gói thuốc lá, bao diêm, còn tiền cài cả hạt dưa để cắn.

Anh xe pháo nhấp nhổm chạy rảo cẳng vài ba bước, rồi lại tiến cách như trước. Một lúc, anh mới đánh bạo hỏi một câu rõ khôn:

- Bà search ai, thưa bà?

- Tôi tìm bạn quen.

- người quen bà nghỉ ngơi phố nào?

- Anh cứ kéo đi.

Anh xe pháo lại cứ kéo như thế, ra Ga, vòng về đường Sinh Từ, quặt về hàng Bông, hàng Mành, hàng Vải Thâm, vân vân. Mãi mãi, mà tín đồ khách vẫn không tìm thấy ai quen.

- Thưa bà, bây chừ mấy giờ đồng hồ rồi?

- Mười một giờ yếu năm.

- nhỏ kéo không còn giờ này, xin bà mang lại tiền để con đi đón khách ở ga về.

- Anh có bằng lòng kéo tôi giờ nữa không?

- Thưa bà, con tiếp đón khách ở ga hay ở trong nhà chớp láng thì một cuốc cũng rất được hai hào chỉ.

- Anh đang chắc bao gồm khách chưa? hay là mật ít ruồi nhiều, rồi dắt xe về không. Anh lại nắm kéo tôi giờ nữa, đi thủng thỉnh nạm này nhưng mà được tiền, chả rộng chạy mửa mật ra ư?

Anh xe cộ nghe bùi tai, lại bằng lòng kéo. Hàng phố càng thấy thưa bạn đi. Các cửa đóng kín mít. Đi một lúc, qua Ngõ Trạm, vòng sang mặt hàng Điếu, rồi rẽ sang sản phẩm Bồ. Lúc ấy, bốn bên vắng lặng như tờ, chỉ thấy tiếng lách bóc bà khách gặm hạt dưa thôi, thì chợt một tràng pháo nổ, lẹt đẹt báo giao thừa.

- Mấy giờ rồi, thưa bà?

- đề nghị gió công ty nào hiện nay đã đốt pháo giao thừa! Mới có mười nhị giờ hèn mười lăm.

Anh xe bắt đầu nghĩ: "Mười lăm phút nữa, mình sẽ có được sáu hào. Sáu hào với hai hào là tám. Rứa nào ta cũng nại thêm bà ấy mở hàng cho một hào nữa là chín. Chín hào! Mở mặt hàng ngay vào mức năm mới vừa đến. Thật là may! Mới năm mới đã phân phát tài! Thôi, lịch sự năm tất là làm ăn bằng mười bởi trăm năm nay".

Rồi anh nghĩ đến bà xã con anh, cơ mà phấn chấn vào lòng, như tất cả cái sức gì nó xúi giục anh quên khổ nhằm vui lòng thao tác làm việc vậy.

"Sáng mai, kéo chuyến khách qua ga, xong rồi, ta đánh bát phở tái, rồi thiết lập cho con cháu bánh ga tô đến nó mừng. Bà xã ta nghe thấy vào túi ta có tiền, thì chắc chắn hớn hở, thấy ta làm lụng vất vả để kiếm chi phí nuôi cả nhà, tất là yêu mến ta lắm. Mà lại ta sẽ làm ra dáng ko mệt nhọc, nhằm vợ ông chồng con cái ăn Tết với nhau mang lại hể hả".

Anh vừa suy nghĩ thế, vừa kéo về phía công ty thương phủ Doãn. Tới khu vực khi nẫy, anh ngừng xe lại, nói:

- hiện nay có lẽ mười hai giờ, xin bà cho con cháu tiền.

Bà khách tất cả ý luống cuống, nói:

- Chết! Anh hỏi chi phí tôi hiện thời à? Anh siêng năng kéo tôi một tiếng nữa đi.

- Thôi khuya rồi, cháu phải về nhà.

- Này, chả nói che gì anh, tôi cũng đi kiếm khách từ buổi tối đến giờ. Tất cả anh biết đấy. Có chạm chán ai trông nom gì đâu. Tôi định nếu bao gồm khách thì hỏi vay chi phí trước nhằm giả anh. Mà lại chẳng may gặp phải cái buổi tối xúi quẩy nỗ lực này, thì tôi biết làm nuốm nào?

- ráng cô đi xe pháo tôi từ chín giờ, cô không đưa tiền tôi à?

- hiện thời thì tôi biết làm thay nào?

- Tôi kéo cô lên Cẩm.

- Lên Cẩm thì tôi cũng đành lên cùng với anh, chứ tôi biết làm cụ nào!

- ráng mà cũng vác phương diện mặc cả xe pháo giờ, lại còn vay mượn tiền bạn ta mà cài đặt thuốc lá với phân tử dưa!

- bên tôi sinh sống ngay đầu ngõ sản phẩm Bún, khi nào anh đi qua, thì tôi giả tiền anh chứ gì!

- Chứ gì! Một trăm ngõ mặt hàng Bún, ai biết ngõ nào nhưng mà tìm!

- Tôi không tồn tại tiền đâu, chả tin anh khám nhưng mà xem.

- Tôi không khám, cô đưa tiền tôi cho tôi về!

- Đây, tốt là phu la, áo, đồng hồ đây, anh muốn lấy thức gì thì lấy.

- Tôi lấy để triển khai ma mẹ tôi à?

- Thôi này, đừng gắt làm gì. Tôi bảo, cảnh tôi cũng như cảnh anh, cũng đi tìm kiếm khách cả. Nhỡ buộc phải một tối thế này, thì chịu đựng vậy, chứ biết làm thế nào?

- chũm sao cô ko bảo thực tôi trường đoản cú trước, để tôi kéo cô qua những nhà săm nhằm hỏi, cô còn thể diện mãi.

- như thế nào ai biết cơ sự nó ra cố kỉnh này. Thôi, này, tôi nói nỗ lực này thì anh nghe. Nếu hiện giờ anh quăng quật tôi sinh sống đây, thì tôi không tồn tại tiền trả anh, sự ấy đã đành rồi, mà lại mà anh thiệt. Vậy anh cố gắng kéo tôi nữa, may tôi có khách thì tôi tất cả tiền, cơ mà anh cũng không hẳn phàn nàn nữa.

- Tôi thật là nợ nần gì cô kiếp trước giỏi sao, mà lúc này tôi khổ với cô như thế này. Đầu năm nhưng mà đã rấp! Rắc rối!

- Anh đừng nói thế, ai mong mỏi thế này có tác dụng gì!

Bất đắc dĩ, con con ngữa người lại đề nghị kéo nhỏ người chiến mã vậy.

Nhưng lần này thì thật là không ai oán bước lên nữa. Ngán quá!

Rõ số đâu cơ mà số hành khất thế này!

Anh xe cộ vừa đi, vừa thở dài. Khách cũng vừa đi, vừa thở dài. Càng đi, càng thấy phố vắng tanh, vắng ngắt ngắt. Thỉnh phảng phất mới gặp một bạn tùm hum cái áo cha đờ xuy, mà lại đi bao gồm ý vội vàng.

Buồn thay! Đàn con muỗi vo vo bay, đùa nhau bao bọc ngọn đèn. Lá cây sột soạt rụng, xua đuổi nhau ở trê tuyến phố nhựa.

Anh xe dắt xe cộ đi diễu qua các cửa bên săm để xin vấn đề cho cô ả. Nhưng lúc đó đã hai giờ chiếu sáng rồi, vì thế ế! May sao, mang đến đầu phố hàng Gai, thì gặp một người ăn mặc ra dáng ăn chơi, đang rối rít cúi đầu đi. Cô ả dử mồi, tấn công liều gọi lại, vờ vĩnh hỏi thăm đường. Tuy thế khốn nạn, chàng trai này nhấp lên xuống đầu, với cứ rảo cẳng bước đều:

- Tôi không biết, cô hỏi thăm anh xe này cũng được. Tôi còn gấp đi mời đốc tờ cho bà xã tôi tí hon đây!

Hai loại thở dài thất vọng theo đuôi nhau, rồi không ai nói thêm 1 lời nào. Anh xe lại lỏng lẻo tiến bước.

- Cô làm cụ này thì tôi chết mất!

- Thôi anh ưa chuộng vậy.

- Ấy cũng may cho cô, vớ vẩn mãi ở xung quanh phố cụ này, mà chạm chán mật thám hoặc đội phụ nữ thì khốn!

- Mật thám tôi cũng chả sợ, đội đàn bà tôi cũng chả cần, do tôi bao gồm "ba tăng".

Đi một thời điểm lâu, chẳng chạm mặt một ai cả, cô ả bảo anh xe:

- Này, anh đỗ xuống tôi bảo. Tôi nói thực với anh nhé. Hiện nay đã về sáng sủa rồi, chắc anh kéo tôi mãi cũng đến thay mà thôi. Tôi thì thực không tồn tại tiền giả anh đâu. Tôi gán đến anh khăn, áo, đồng hồ thời trang mà anh không lấy, thì tôi chưa bao giờ nghĩ vắt nào cho đề xuất cả. Thôi thì anh kéo tôi ra nơi kín, vắng, anh mong mỏi bắt tôi gì, tôi xin chịu.

- Tôi bắt gì cô mà lại tôi bắt!

Cô ả thay lấy tay, vỗ đóng vai anh xe, nhăn nhở cười:

- Anh này thực thà quá, tức thị chỉ có anh cùng với tôi thôi, thì người tôi đây, anh ý muốn làm gì, tôi cũng bởi lòng.

- Ối thôi! Tôi lạy cô. Nhỡ cô đổ bệnh cho tôi thì tôi bỏ mẹ tôi.

- ko sợ, tôi mới khám căn bệnh hôm qua.

- Thôi, tôi chắp tay tôi van cô, cô gồm thương thì mời cô xuống xe mang lại tôi về, với xin cô chi phí xe!

- cụ thì anh cứ kéo tôi về công ty tôi, xem có đồ đạc gì đáng giá, thì anh cứ bài toán lấy.

Anh xe pháo bụng bảo dạ, thôi thì cầm bởi như mất cả buổi đêm nay là cùng. Cơ mà ta chịu khó kéo nó về, may xem gồm cái gì thì ta lấy, còn rộng về không. Thiệt là đò nát đụng nhau.

- nhà cô nghỉ ngơi đâu?

- Trên sản phẩm Bún.

Anh xe pháo vừa kéo, vừa lẩm bẩm nói một mình:

- không có tiền, cũng trèo lên xe cơ mà ngồi, chỉ sĩ diện hão thôi, lại còn tí tách hạt dưa, cùng với phì phèo thuốc lá mà không biết ngượng!

Cô ả đành chịu đựng mặt dầy đến anh xe cộ mắng một ít câu cho bõ hờn, cứ ngồi yên như phỗng.

Lúc ấy, gió rét thổi căm căm, buốt mang đến tận xương. Nhà hàng phố đã thấy có fan dậy. Tuy thế họ dậy gồm phải để đi tìm kiếm gái đâu!

Đến cửa ngõ một nhà săm, cô ả bảo:

- Anh hãy ghé vào đây một tý mang đến tôi hỏi vay tiền tín đồ này xem giành được không.

Anh xe cộ hơi có hy vọng, đỗ lại khiến cho cô ả vào. Rồi vì mệt lử, anh ngồi phịch xuống sàn xe, tựa lưng vào thành, vừa chờ, vừa nghĩ về vơ nghĩ vẩn.

Một cơ hội lâu, một tràng pháo nổ vang trời, làm anh giật mình. Anh sực nghĩ đến cô ả, đắn đo cô ta vào đây làm gì mà lâu thế. Hay chắc hẳn rằng đã tất cả món khách hàng nào chăng. Tuy vậy thế nào cũng phải trả tiền cho mình về sẽ chứ, lại bắt mình chờ mang đến sáng tuyệt sao? Anh gõ cửa ngõ gọi.

Người bồi săm ra.

- Ông ơi, tôi hỏi thăm ông, cô gái quấn khăn choàng trắng vào đó ban nãy, nằm ở vị trí buồng nào?

- Chả có buồng nào gồm khách cả.

- Thế cô gái ấy đâu?

- Ra tức thì từ lúc nào rồi, còn đâu mà hỏi?

- Thôi bị tiêu diệt tôi rồi, ra cửa ngõ nào?

Người bồi lấy ngón tay cái, hất ngang về phía cổng sau.

Anh xe cộ choáng người, như nghe giờ sét đánh. Anh sững sờ như bất chợt tỉnh giấc chiêm bao. Người bồi săm nói xẵng:

- Đi, cho những người ta đóng cửa. Ai bảo anh xông nhà mang lại tôi? năm mới tết đến đừng túng beng!

- Ông ơi!...

Người bồi giúi vai anh xe, đẩy ra, rồi đóng góp ập cửa lại.

Anh xe pháo nghiến răng, cau mặt, thui thủi ra hè, cầm dòng đệm quật rất mạnh vào hòm tiến công thình một cái! Anh ăn trộm lấy bao diêm đốt vía, rồi khoèo bàn chân, co loại càng lên, gửi tay ra đỡ, khoan thai dắt xe cộ đi. *

Người chiến mã ngựa người là 1 trong tác phẩm rất nổi bật của Nguyễn Công Hoan kể về số phận của những người lao đụng nghèo, thông qua câu chuyện đầy trớ trêu của anh ý phu xe, người sáng tác đã chỉ ra đều mặt trái của làng hội thực dân nửa phong kiến đương thời.


Không chỉ vậy, mẩu chuyện còn biểu lộ sự đồng cảm, xót thương của nhà văn trước hồ hết bất công mà tín đồ dân nghèo đề nghị chịu, đôi khi ông cũng trực tiếp thắn phê phán sự hung tàn của một bộ phận quan lại, quý tộc lúc bấy giờ.


Đôi nét về người sáng tác Nguyễn Công Hoan

Nguyễn Công Hoan sinh vào tháng ba năm 1903 tại xã Xuân Cầu, bao phủ Thuận Thành, tỉnh tp bắc ninh trong một gia đình Nho học thất thế.

Từ nhỏ dại ông đã được nghe tương đối nhiều câu thơ, câu đối có tính chất châm biếm, đả kích thế hệ quý tộc, chính vấn đề này đã tác động không nhỏ dại đến phong cách sáng tác của ông sau này. Năm 1926, sau khi giỏi nghiệp cao đẳng Sư phạm, Nguyễn Công Hoan đã đi dạy học ở các nơi cho tới trước biện pháp mạng mon Tám.

Sau năm 1945, Nguyễn Công Hoan đã thao tác làm việc tại nhiều nơi với giữ nhiều chức vụ đặc trưng như người có quyền lực cao kiểm duyệt báo chí truyền thông Bắc Bộ, chỉnh sửa viên báo Vệ Quốc quân, giám đốc trường văn hóa truyền thống quân nhân hay chủ nhiệm và biên tập tờ Quân nhân học tập báo.

Nhà văn bén duyên với sáng tác vào năm mười bảy tuổi và mọi tác phẩm của ông hầu hết phản ánh hiện nay xã hội bởi lối hành văn trào phúng dẫu vậy lại cất đựng lòng tin nhân văn sâu sắc.

*
Chân dung công ty văn Nguyễn Công Hoan

Với thái độ nghiêm túc trong nghiệp cố kỉnh bút, Nguyễn Công Hoan đang để lại mang đến văn đàn Việt nam giới hơn nhì trăm truyện ngắn, gần ba mươi truyện lâu năm và rất nhiều bài phê bình văn học, rất nổi bật trong kia phải nói tới Kép bốn Bền, Bước mặt đường cùng hay Nông dân và địa chủ.

Với những góp sức hết mình đến nghệ thuật, năm 1960 Nguyễn Công Hoan đang được nhắc tới trong trường đoản cú điển Bách khoa toàn thư của Liên Xô, bên cạnh đó ông được truy khuyến mãi Giải thưởng hcm về Văn học thẩm mỹ vào năm 1996.

Đến với các sáng tác của Nguyễn Công Hoan, người hâm mộ sẽ cảm giác được toàn vẹn sự chân thực từ tranh ảnh về phần lớn tháng ngày gian cạnh tranh của dân tộc cũng tương tự nỗi thống khổ nhưng đồng bào ta lúc này phải gánh chịu.

Nguyễn Công Hoan đã và đang sống làm việc nông thôn trong vô số nhiều năm, ông chịu khó quan sát nên có khá nhiều hiểu biết về nông thôn. Ông sáng tác nhiều truyện về đề bài này.

– Lê Thị Đức Hạnh

Không phần đa thế, Nguyễn Công Hoan còn là một trong nhà văn của nông thôn khi đang thẳng thắn dùng ngòi bút của bản thân mình để phê phán bọn cường hào cũng như chính sách thực dân nửa phong con kiến đã khiến cho dân ta chịu những áp bức, bất công cùng với giọng văn trào phúng và châm biếm.

Dù tất cả trải qua từng nào lớp những vết bụi của thời hạn thì Nguyễn Công Hoan cùng phần đông trang văn của ông vẫn mãi là ngôi sao sáng sáng trong trái tim độc giả.

Phận đời trớ trêu của anh ấy phu xe trong Người chiến mã ngựa người

Nguyễn Công Hoan được đánh giá là một đơn vị văn khủng của văn học việt nam đồng thời được xem như cây cây viết trào phúng bậc thầy, Người ngựa chiến ngựa người là trong những truyện ngắn đặc sắc do ông chắp bút vào khoảng thời gian 1931, giai đoạn vn đang chịu ách đô hộ của thực dân Pháp.

Thời điểm đó cuộc sống thường ngày của những người dân lao hễ vô cùng gian khổ và họ yêu cầu chịu vô vàn bất công, thiệt thòi. Làm rõ tình cảnh khốn nặng nề đó, Nguyễn Công Hoan vẫn mượn hình hình ảnh anh phu xe nhằm khắc hoạ số phận của các người dân nghèo thời điểm bấy giờ.

*
Bìa sách Người ngựa chiến ngựa người

Mở đầu truyện là hình hình ảnh lam bè cánh của anh phu xe vào tối ba mươi Tết, khi toàn bộ mọi fan đều vẫn quây quần bên gia đình thì anh vẫn cần vác xe đi tìm kiếm khách. Vì mới trải sang 1 trận bé nặng, tiền của dành riêng dụm xưa nay đều mất hết, nên hiện giờ anh cần làm việc cần mẫn gấp đôi nhằm lo cho bà xã con tất cả cơm ăn, áo mặc.

Ấy, giá chỉ trong túi có nặng mẫu đồng tiền, thì chả yêu cầu bảo, anh ta cũng về bên cho kết thúc quách, bài toán gì còn đề nghị vơ vẩn vẩn vơ như vậy này! Khốn cơ mà anh ấy vừa mới nhỏ dậy, gầy một trận tưởng mười mươi chết, bởi thế không đầy đủ mất một lúc kiếm tiền vào mức cuối năm, mà bao nhiêu tiền dành dụm trong bấy lâu, sạch sẽ sành sanh cả.

– Người con ngữa ngựa người

Dù sẽ cố vay vốn ngân hàng thuê xe để kéo ngày tía mươi nhưng may mắn lại chưa tới với anh, lúc vất vả mời khách cả ngày cũng chỉ kiếm được có được nhì hào. Chính vào mức đang lúc vô vọng thì anh phu xe nghe có fan gọi. Vị khách hàng của anh là một trong người thanh nữ ăn mang khá đẳng cấp và sang trọng nhưng lại sở hữu phần bủn xỉn, sau đó 1 hồi kì kèo giá bán cả, phu xe quyết định chở bà khách này với cái giá hai hào.

Dù giá cuốc xe không cao nhưng trong hoàn cảnh túng quẫn, anh nghĩ về chỉ cần có tiền mang đến cho bà xã con và khiến họ phấn kích là đủ. Cân nhắc đó không chỉ có tiếp thêm hễ lực mà còn khiến cho anh phu xe cộ vơi đi phần nào nỗi vất vả từ chặng đường mưu sinh phía trước.

Sáng mai, kéo chuyến khách hàng qua ga, hoàn thành rồi, ta đánh bát phở tái, rồi thiết lập cho con cháu bánh ga tô cho nó mừng. Bà xã ta nghe thấy vào túi ta bao gồm tiền, thì dĩ nhiên hớn hở, thấy ta làm cho lụng vất vả để kiếm chi phí nuôi cả nhà, vớ là yêu mến ta lắm. Nhưng ta sẽ làm ra dáng ko mệt nhọc, để vợ ck con cái ăn uống Tết với nhau mang đến hể hả.

– Người con ngữa ngựa người

Những tưởng đã rất có thể về nhà thuộc số tiền nhận ra từ sức lực lao động của bản thân thì anh ngậm ngùi phát hiện tại vị khách hàng kia chỉ là một cô nàng bán hoa sẽ tìm khách, không có tiền trong túi.

Xem thêm: Gây Nghiện Với Tóc Ngắn Đẹp 2017 Của Midu Vẫn Mãi Trẻ Trung ‘Không Tuổi’

*
Vở kịch Người chiến mã ngựa người trên sân khấu

Cô gái nói với anh rằng hãy kéo cô ấy đi tiếp, nếu tìm được khách thì đang trả tiền mang đến anh ngay. Một thoáng thất vọng hiện lên trong mắt anh nhưng vị đã lỡ giờ phải anh ra quyết định ôm tia hy vọng sau cuối và kéo cô gái đó cho tận sáng.

Cái kết che lửng tất nhiên tiếng pháo hoa cùng dáng đi lủi thủi của anh đã khiến độc giả ngậm ngùi với xót thương cho số phận của tín đồ phu xe nghèo.

Anh xe cộ nghiến răng, cau mặt, lủi thủi ra hè, cầm chiếc đệm quật mạnh tay vào hòm tiến công thình một cái! Anh ăn trộm lấy bao diêm đốt vía, rồi khoèo bàn chân, co mẫu càng lên, đưa tay ra đỡ, lỏng lẻo dắt xe đi. Giờ đồng hồ pháo kính chào xuân nối đuôi nhau đùng đùng, toạch toạch…

– Người ngựa chiến ngựa người

Tình huống truyện được tác giả xây dựng tuy dễ dàng và đơn giản nhưng vẫn đựng đựng niềm tin nhân văn và phong thái trào phúng sệt trưng của phòng văn. Qua đó, Nguyễn Công Hoan vẫn làm khá nổi bật lên thái độ phê phán xã hội bất công cùng sự xót yêu thương cho phần nhiều kiếp tín đồ nghèo khổ.

Bằng lối kể chuyện mộc mạc, đơn giản và giản dị cùng cùng với sự phối hợp nhuần nhuyễn của thẩm mỹ và nghệ thuật ngôn từ, Nguyễn Công Hoan đã thành công tái hiện bối cảnh hiện thực của việt nam dưới chế độ thực dân nửa phong loài kiến trước giải pháp mạng mon Tám.

Người ngựa chiến ngựa tín đồ là bức ảnh đa chiều về số trời của con bạn trong xã hội

 Lấy bối cảnh xã hội việt nam thời thuộc địa Pháp, Nguyễn Công Hoan đang vẽ ra sự trái chiều xoay xung quanh anh phu xe cộ và cô bé bán hoa.

Tuy các sống dưới mặt đáy xã hội nhưng bí quyết mà cả hai mưu sinh lại không giống nhau, ví như anh phu xe đổi sức lao động của mình để đã có được những đồng tiền chân thiết yếu thì vị khách hàng trên xe lại hết sức lười biếng, không chịu lao động.

Thôi này, đừng cáu làm gì. Tôi bảo, cảnh tôi cũng tương tự cảnh anh, cũng đi tìm khách cả. Nhỡ đề nghị một buổi tối thế này, thì chịu đựng vậy, chứ biết làm cụ nào?

– Người con ngữa ngựa người

Chính sự trái lập này đã cho biết tài hoa của người sáng tác trong bài toán xây dựng cốt truyện, đồng thời mang đến cho độc giả nhiều mắt nhìn khác nhau về các mảnh đời trong xóm hội đương thời. Ngay tại vị trí nhan đề Người ngựa ngựa người, Nguyễn Công Hoan đã mô tả thái độ châm biếm, chế giễu cợt.

Bất đắc dĩ, con ngựa người lại phải kéo con người con ngữa vậy.

– Người chiến mã ngựa người

Nhìn chung trái đất nhân đồ gia dụng trong truyện ngắn của Nguyễn Công Hoan gồm nhiều loại tín đồ nhưng đa số chỉ luân phiên quanh nhì tầng lớp là quan liêu lại, quý tộc và tín đồ nông dân nghèo, cũng chính vì vậy nên những tác phẩm đã thuận lợi chạm đến các góc mệnh chung của làng mạc hội.

*
Bìa cũ của công trình Người con ngữa ngựa người

Dù được nhận định là 1 trong những tác phẩm trào phúng nhưng Người con ngữa ngựa người lại mang về cho độc giả nhiều suy tứ về số phận con bạn hơn là tiếng cười thoải mái.

Với góc nhìn đầy chiêm nghiệm, Nguyễn Công Hoan đã thành công xuất sắc khắc hoạ lại cuộc đời của những con người lao cồn nghèo, cũng như làm sáng ngời ý chí bền chí và bản tính lương thiện bên phía trong họ.

Người ngựa ngựa tín đồ và đầy đủ dư âm đọng lại

Được mệnh danh là bậc thầy của truyện ngắn châm biếm, Nguyễn Công Hoan đã thông báo tố cáo phần đông thế lực man rợ chà đạp lên quyền sinh sống của con bạn đồng thời thanh minh niềm xót xa, nâng niu trước hồ hết số phận xấu số trong làng hội đương thời.

*
Vở kịch Người chiến mã ngựa tín đồ trên màn ảnh

Văn học luôn gắn bó với đời sống, vày sứ mệnh của nhà văn là xâm nhập và xung khắc hoạ hiện thực dưới ngòi cây bút tài hoa của mình. Dù chỉ là 1 trong những truyện ngắn tuy vậy Người con ngữa ngựa người đã biểu thị được sự xuất sắc đẹp trong ngòi bút cùng trái tim nhiệt thành giành riêng cho nghệ thuật của Nguyễn Công Hoan.

Có thể nói Nguyễn Công Hoan là ngọn cờ đầu của văn học hiện nay phê phán Việt Nam. Nguyễn Công Hoan đến với công ty nghĩa hiện thực bởi văn học tập trào phúng, từ số đông truyện đầu tiên, ông đang tìm đề tài trong số những người nghèo khổ, thuộc khốn của xóm hội.

Đa số nhân đồ dùng phản diện của ông đầy đủ thuộc lứa tuổi thượng lưu phong lưu và quan tiền lại, cường hào. Toàn phần nhiều cảnh xấu xa, bỉ ổi, rất nhiều chuyện bất công, ngang ngược, mọi con bạn ghê tởm, xứng đáng khinh bỉ. Nguyễn Công Hoan tạo ra những tình huống bất ngờ, rồi phá lên cười cùng làm cho tất cả những người khác cười theo, nhưng ngẫm lại thật thương tâm đau xót.

– tự điển Bách khoa Việt Nam

Truyện ngắn không chỉ là khắc hoạ sự vất vả mưu sinh từ đông đảo mảnh đời xấu số mà còn đưa về tiếng cười cợt trào phúng qua cuộc gặp gỡ gỡ thân anh phu xe cộ và cô bé bán hoa. Bao gồm giọng văn châm biếm tuy thế vẫn đựng đựng lòng tin nhân đạo đã giữ lại cho fan hâm mộ nhiều suy ngẫm về phận đời của các con người đáng thương làm việc xã hội thực dân nửa phong kiến.

Với văn bản đầy tính nhân văn cùng tầng chân thành và ý nghĩa sâu sắc chứa đựng trong cốt truyện, Người ngựa chiến ngựa người đã các lần được các đạo diễn gửi thể và sở hữu lên sảnh khấu to để phục vụ khán giả.

Tuy nhiên tác phẩm thành công xuất sắc nhất đó là vở kịch bởi vì đạo diễn Lê Hùng đưa thể vào năm 2010 với sự góp mặt của nghệ sĩ hài Xuân Hinh, vở kịch làm ra được tiếng vang bự trong giới nghệ thuật lúc bấy giờ. Chính tiếng cười cợt giòn giã đã giúp tác phẩm dễ dàng tiếp cận đồng thời trở nên gần gụi với khán giả hơn.

*
Hình hình ảnh nghệ sĩ hài Xuân Hinh vào vở kịch Người ngựa ngựa người

Người ngựa ngựa người đã cho biết sự tài hoa thuộc trái tim nhiều lòng thấu cảm của Nguyễn Công Hoan. Tuy chỉ là 1 trong tác phẩm truyện ngắn dẫu vậy tiếng cười cợt đầy chua chát trường đoản cú Người ngựa chiến ngựa người vẫn mãi nhằm lại tuyệt vời khó phai trong trái tim những người yêu văn chương.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

x